A1 FAMILY ^_^
Welcome to A1 FAMILY ^_^
Bạn hãy đăng kí để trở thành 1 thành viên của diễn đàn!
Cùng xây dựng để diễn đàn ngày càng phát triển!
Nếu bạn là 1 thành viên thì hãy làm gì đó để xứng đáng là 1 thành viên của A1 FAMILY ^_^
A1 FAMILY ^_^
Welcome to A1 FAMILY ^_^
Bạn hãy đăng kí để trở thành 1 thành viên của diễn đàn!
Cùng xây dựng để diễn đàn ngày càng phát triển!
Nếu bạn là 1 thành viên thì hãy làm gì đó để xứng đáng là 1 thành viên của A1 FAMILY ^_^
A1 FAMILY ^_^
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

A1 FAMILY ^_^

DIỄn Đàn Chung Của Mọi Người!
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 tình buồn

Go down 
Tác giảThông điệp
cauvong_muathu
Thành viên rất tích cực
Thành viên rất tích cực
cauvong_muathu


Tổng số bài gửi : 103
Points : 235
Join date : 07/04/2010
Age : 30

tình buồn Empty
Bài gửiTiêu đề: tình buồn   tình buồn I_icon_minitimeTue Jul 13, 2010 3:21 pm

Em yêu anh nhưng mình chỉ là bạn anh nhỉ?
Anh à, em rất muốn kể cho anh nghe chuyện của em và người đang yêu em ở quê, nhưng mỗi lần gặp anh em lại quên mất tiêu, không biết tại sao nữa?
Cho em gọi tiếng anh lần đầu được không ạ! Tuy nó không quen, nhưng em vẫn muốn gọi tiếng anh…
Không biết từ bao giờ nữa, em đã biết nhớ, biết trông chờ, và biết sự buồn bã khi một ngày trôi qua không được nói chuyện cùng anh. Hoàn cảnh thật trớ trêu đối với em, và có lẽ đối với anh nữa.
Anh à, em rất muốn kể cho anh nghe chuyện của em và người đang yêu em ở quê, nhưng mỗi lần gặp anh em lại quên mất tiêu, không biết tại sao nữa? Nhưng có lẽ là em quá vui khi ở bên anh, cũng có lẽ là em sợ, sợ rằng khi kể ra rồi em sẽ mất anh mãi mãi, ngay cả làm bạn như hiện giờ cũng không được nữa thì em sẽ buồn lắm.
Cái cảm giác ở bên anh thật khác với những người bạn mà em đã quen, anh làm em vui một cách tự nhiên và làm em tự tin với chính em một cách tự nhiên. Những người khác không làm em tự nhiên được, không làm em cười bằng nụ cười trong lòng em như anh được, nên có lẽ em rất sợ khi phải mất một người bạn như anh, em thật lòng rất sợ.
Em nói ra như thế này, coi như cái cớ để em nói rằng: Em đã không dấu anh điều gì thôi.
Anh ấy rất yêu em, yêu nhiều lắm, anh ấy đã chờ đợi em 9 năm rồi, 9 năm quả là không ngắn. Hai gia đình có ý với nhau từ khi em còn là cô bé chẳng biết gì. Em đã từ chối anh ấy khi em còn học lớp 9, nhưng anh ấy không bỏ cuộc. Sau đó, vì gia đình em, nên em đã tập yêu và đã nhận lời yêu anh ấy vào lúc em học đại học năm thứ 2. Tính đến giờ là đã được 2 năm rồi nhỉ!
Trước khi nhận lời anh ấy, em chẳng yêu ai, cũng chẳng muốn yêu ai, vì trong con mắt em con trai thật không đáng để em tin. Nhận lời anh ấy, có lẽ là một phần vì nghĩa vụ gia đình, vì người ta thường nói: “hãy lấy người yêu mình”. Rồi sự tự tập yêu của em cũng đã thành công được một nửa. Vào thành phố để học, xa anh ấy, em luôn tâm sự với anh ấy những lúc em buồn, luôn tìm niềm vui từ anh ấy. Nhưng có những chuyện em cảm thấy, giữa em và anh ấy vẫn có một bức tườnng mà em không thể nào phá vỡ được, để tự tin trút mọi tâm sự được. Từ đó em nhận ra em cần cố gắng yêu hơn thế nữa, nhưng mà em lại chẳng biết khi nào thì ý nguyện của em sẽ thành sự thật? Em sợ anh ấy buồn, nên chẳng thể nói ra nỗi lòng bức xúc của mình, cũng chẳng dám nói ra rằng em đang tập yêu anh ấy. Vì em đã từng làm anh ấy buồn nhiều rồi, và không muốn anh ấy phải khóc vì em một lần nào nữa hết.
Cuộc sống đang bỡn cợt đối với em, khi cho em gặp anh. Từ khi gặp anh, em vui lên và quên mất người yêu em đang ở quê, chưa có ai có thể mang đến cho em cảm giác như vậy cả, chỉ có anh mà thôi.
Em có thể trút hết mọi tâm sự của em cho anh mà chẳng sợ hãi, lo lắng điều gì. Ở anh, em tìm được sự bình yên trong trái tim em, nụ cười thật sự từ trái tim em. Em không thể tiến xa hơn đối với anh, dù em rất muốn. Vì em không muốn anh ấy ở quê chờ đợi rồi vô vọng, em không muốn ai khổ vì em hết, em sẽ hy sinh niềm vui của em để đổi lấy niềm vui cho người khác.

Trớ trêu ở chỗ, anh thì ở gần em hơn anh ấy, những lúc buồn, em chỉ có thể gặp được anh chứ không gặp được anh ấy. Trớ trêu ở chỗ, sao hai người lại có ngày sinh trùng nhau, sinh nhật của hai người, em lại ở bên anh để chúc mừng chứ không được ở gần anh ấy, em chỉ có thể chúc anh ấy qua điện thoại mà thôi. Trớ trêu ở chỗ, những lúc anh buồn anh có thể gọi em đi uống nước, còn anh ấy thì quá xa em nên không thể. Trớ trêu ở chỗ, càng tiếp xúc với anh, em thấy quan điểm sống của anh rất giống anh ấy. Chỉ khác ở chỗ, ở anh em được sự bình yên, được nụ cười thật lòng, được tâm sự mà chẳng có cảm giác lo sợ. Còn ở anh ấy, em được tình yêu thương anh ấy dành cho em, được sự nâng niu, chiều chuộng và được lòng cả hai gia đình. Tất cả đều làm em khó xử, trái tim em đang dằng xé vì cả hai. Em là người sống cho người khác, có lẽ vậy. Em rất muốn đấu tranh để có được anh, nhưng em sợ, sẽ làm cho nhiều người đau khổ.
Anh à, em đang rất cố gắng để cất giữ anh vào tận sâu trong trái tim. Việc này rất là khó làm anh biết không? Em rất muốn ngày nào cũng được nhắn tin, nói chuyện và được đi ăn, được uống nước, hơn thế nữa muốn được nhìn anh cười, được nghe anh kể chuyện. Mỗi ngày trôi qua, thật khổ sở đối với em, vì em đã cố vứt cái điện thoại đi, để không quấy rầy anh nữa, để em có thể quên anh. Nhưng sao “cố quên thì sẽ nhớ….”, em lại nhớ anh nhiều hơn gấp bội, trái tim thật khổ sở. Và em đã biết, em yêu anh thật rồi!
Tình yêu chẳng dám nói, cũng chẳng dám chấp nhận, là mối tình đầu và cũng là mối tình cuối, thật là đau! Vì những cái trớ trêu của sự đời và vì anh đã có người yêu….
Em vẫn tự dặn lòng rằng: em và anh sẽ mãi là bạn!

Về Đầu Trang Go down
 
tình buồn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A1 FAMILY ^_^ :: Truyện đọc ^^-
Chuyển đến