A1 FAMILY ^_^
Welcome to A1 FAMILY ^_^
Bạn hãy đăng kí để trở thành 1 thành viên của diễn đàn!
Cùng xây dựng để diễn đàn ngày càng phát triển!
Nếu bạn là 1 thành viên thì hãy làm gì đó để xứng đáng là 1 thành viên của A1 FAMILY ^_^
A1 FAMILY ^_^
Welcome to A1 FAMILY ^_^
Bạn hãy đăng kí để trở thành 1 thành viên của diễn đàn!
Cùng xây dựng để diễn đàn ngày càng phát triển!
Nếu bạn là 1 thành viên thì hãy làm gì đó để xứng đáng là 1 thành viên của A1 FAMILY ^_^
A1 FAMILY ^_^
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

A1 FAMILY ^_^

DIỄn Đàn Chung Của Mọi Người!
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 13)

Go down 
Tác giảThông điệp
cauvong_muathu
Thành viên rất tích cực
Thành viên rất tích cực
cauvong_muathu


Tổng số bài gửi : 103
Points : 235
Join date : 07/04/2010
Age : 30

Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 13)   Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 13) I_icon_minitimeSat Jan 29, 2011 12:34 pm

Một mình nó cô đơn trên con đường về. Vĩnh Quân đi đâu chứ? Người con gái ấy là ai? Làm sao nó có thể tìm đc câu trả lời chứ. Gió sao thổi lạnh thế? Nó thấy rõ từng cái rít của gió cắt qua da thịt mình. Đau kinh khủng! Một cảm giác gì đó ứa đầy trong lòng nó, trông vắng và cô đơn! Nó đạp thật nhanh, thật nhanh, nó đang lẩn tránh một cái gì mà nó cũng ko biết nữa.
***
Hút chụt ly nước cam một cái, con nhỏ tóc xoăn hếch cái mặt rõ xinh của mình lên:
- Ê, sao nhìn em kinh thế?
- Anh nghĩ anh cần một lời giải thích từ em! - Vĩnh Quân sau một hồi ngắm nó lâu dễ sợ, giờ cũng lên tiếng.
- Hiiiiiiiiiiiiiii. Thì em đã bảo rồi mà! Ba mẹ em chuyển nhà quá đột ngột, ko báo trc nên em cũng ko thể nói gì đc với anh!
- Nhưng em có thế gọi điện thoại mà! Vậy mà trong suốt hai năm anh chờ đợi ko có lấy một tin nhắn hay bất kì một thông tin nào từ em! - Vĩnh Quân giận dữ.
- Hiiiiiiiiiii. Nhìn anh giận kìa! Tại em muốn xem tình cảm của anh dành cho em đến đâu! - Con nhỏ lại cười và tiếp tục hút ly nước cam.
- Anh đã có rất nhiều bạn gái mới!
- Nhưng chưa có một ai đc anh yêu cả! Đúng ko? - Con nhỏ nhìn cậu đầy kiêu hãnh. - Em biết anh vẫn còn yêu em rất nhiều! - Con nhỏ rướn người hôn chụt một cái lên má Vĩnh Quân, cậu sững sờ, nó như xóa tan mọi nỗi bực dọc vẫn âm ỉ cháy trong cậu suốt bao ngày qua. - Hiiiiiiiiiiiiiiii. Nhìn là biết anh vẫn còn yêu em mà! Em đã biết đc rất nhiều thông tin về anh! Dù anh đã có bao nhiêu bạn gái đi chăng nữa em cũng ko bận tâm. Chỉ cần biết trong tim anh em vẫn giữ vị trí quan trọng nhất là đc! Còn nữa! - Con nhỏ lườm yêu Vĩnh Quân một cái - Trò chơi tình ái của anh đến đây là kết thúc! Giờ anh phải trở lại như xưa, trở về vị trí người yêu của em! Hiiiiiiiiiiiiiiii - Con nhỏ lại nở nụ cười rõ tươi, vẫn nụ cười thiên thần ngày xưa cậu từng yêu tha thiết. - Thế nào? Ko đồng ý à? Ko đồng ý thì thôi! Đừng có hối hận! Em về đây!
- Đừng!...... Tất nhiên là anh đồng ý rồi!
- Hiiiiiiiiii. Biết mà!
***
Vừa về đến nhà, nó quẳng vội cái cặp sách rồi lao vào phòng bếp. Hôm nay nó sẽ làm thật nhiều món ngon cho Vĩnh Quân. Hôm nay sẽ là bữa ăn cuối cùng nó đc nấu cho cậu. Nó hi vọng rằng, Vĩnh Quân sẽ ko bao giờ quên những món ăn do nó nấu, đồng nghĩa là sẽ chẳng bao giờ quên nó như nó lúc này, nó sẽ chẳng bao giờ quên đc Vĩnh Quân đâu! Từng món ăn đc nó chuẩn bị và làm ra bằng tất cả tình cảm của mình. Nó muốn bỏ đầy tất cả những tình cảm của mình dành cho Vĩnh Quân cả những tình cảm sâu lắng mà chưa một lần nó dám nói ra, nó muốn bỏ đầy bỏ đầy tất cả vào những món ăn này. Chưa bao giờ nó lại cảm thấy cái phòng bếp này bé nhỏ thế, nó muốn ôm trọn cả vào lòng mình, ôm trọn cái kí ức ngày đầu tiên nó nấu thức ăn cho Vĩnh Quân, cái ngày mà nó ghét cay ghét đắng cậu. Ghét cái cách mà cậu đối xử, cậu mắng nhiếc nó. Ghét cái từ "ở đợ', cái từ "chết đói" của cậu. Nhưng giờ sao nó chẳng còn thấy ghét nữa. Nó chỉ mong Vĩnh Quân về mau, để nó lại đc nghe giọng nói của cậu. Chưa bao giờ nó thèm nghe giọng nói của cậu đến thế!
Lọ hạt tiêu đc quẳng vào một góc, nó bất chợt tìm ra. Vĩnh Quân dị ứng hạt tiêu! Nó nhìn cái lọ mà chính tay nó đã quẳng vào góc xó xỉnh này. Cái lọ cô đơn một mình, cái lọ có vẻ buồn, khắp mình nó là lớp bụi bám đầy, chả có ai động đến nó cả. Chả có ai cần nó cả! Nó thấy khóe mắt mình cay cay, chắc hạt tiêu bay vào mắt nó!
Đã quá trưa nhưng Vĩnh Quân vẫn chưa về. Vĩnh Quân đi đâu chứ? Anh ấy đã hứa với mình rồi mà! Một mình nó trong căn nhà rộng mênh mông, nhưng từ bao giờ đã trở nên thân quen với nó. Nhưng sao nó vẫn thấy mình nhỏ nhoi thế này. Nó ước ngay bây giờ Vĩnh Quân trở về, ngồi đối diện nó và cùng dùng cơm. Nó nhớ tới cái cách mà Vĩnh Quân thưởng thức những món ăn do nó nấu. Cái gì đó rất là ngon miệng! Nó nhớ tới những câu chê bai của cậu: "Món này cũng bình thường! Ăn cũng tạm!...." Nó chợt cười. Nhưng rồi nụ cười lại lịm tắt bởi trc mặt nó chỉ là một khoảng ko, ko có Vĩnh Quân!
Nó đứng dậy, nó muốn đi khắp ngôi nhà, nó muốn lưu lại mọi kí ức, mọi bước chân của mình trong ngôi nhà. Những tấm kính sáng loáng, có đôi bàn tay nó và cả cái vóc dáng cao lêu đêu của Vĩnh Quân vươn tay chùi một lần. Nó bước lên cầu thang, nó nhớ tới cái lần phải lết mà lau chùi, nó nhớ tới những bước chân ngắn cũn của bé Tũn chạy trên bậc thang, nó nhớ tới cái dáng vẻ kiêu căng của Vĩnh Quân mỗi lần nói dở với nó câu gì và bỏ lên phòng.
Mọi đồ đạc cá nhân nó đã sắp xong hết. Căn phòng nó và bé Tũn đã gọn gàng cả rồi. Nó thấy tiếng cười của bé Tũn, nó thấy những cái cốc đầu đau điếng của Vĩnh Quân. Nó nhớ cái nắm tay của đêm ngủ chung. Nó thấy nước mắt đang trào ra, lăn dài xuống môi. Mắn đắng nhưng cũng thoảng hương vị ngọt ngào của dư âm còn xót lại.
Căn phòng của Vĩnh Quân, nó lặng im đứng nhìn. Nó muốn bước vào nhưng.........
(- Tôi cấm cô đc động vào đồ đạc của tôi!......... Cút ra!......... ) - Nước mắt nó lại lăn dài. Nhưng đôi tay nó ko hiểu sao cứ đẩy cửa bước vào. Cái mùi thơm là lạ nhưng nó đã quen rồi, cái poster hình cậu, đôi mắt long lanh ấy, nó thấy ấm áp vô cùng. Khung ảnh cô gái! Nó nhớ ra một cái gì đó. Nó nhớ nét giận dữ của Vĩnh Quân, nó nhớ đôi mắt nóng đỏ của cậu, và nó nhận ra........... - Nước mắt lại rơi, lăn cả xuống cổ, ướt mềm cái cổ áo, thấm tận vào da thịt nó. Lạnh buốt!
****
Đôi mắt nó dán ra ngoài kia, cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Nó gục đầu bên mâm cơm ngủ thiếp từ lúc nào.
- Này, này! - Nó tỉnh dậy bởi cái lay người của..........
- Ơ... bác...... bác về từ lúc nào vậy?
- Uhm, bác vừa mới từ sân bay về thẳng đây. Hình như chỉ có mỗi mình cháu ở nhà? Vĩnh Quân đi đâu vậy?
- Dạ.......! Chắc anh ấy đi có việc ạ!
- Việc sao?.... Mà sao mâm cơm còn nguyên thế này? Cháu chưa ăn cơm à? Trời cháu chờ thằng Vĩnh Quân đúng ko?
- Dạ....
- Cái thằng này tệ thật! Mà toàn món ngon thế này sao ko chịu về ăn chứ!
- Dạ bác ăn chưa ạ?
- À cũng mới chỉ ăn qua ở trên máy bay, nhưng đồ khó ăn quá!
- Hay để cháu đi hâm lại, bác dùng nhé!
- Uhm, rồi hai bác cháu mình cùng ăn!
****
Bữa cơm nó chuẩn bị bằng tất cả tấm lòng của mình, sao Vĩnh Quân ko về ăn? Vĩnh Quân ko biết là nó đã chờ cậu? Sao một cú điện thoại cũng ko điện về? Vĩnh Quân có đuổi kịp cô gái ấy ko?......... Vĩnh Quân chắc giờ đang ở bên cô ấy! Cổ họng nó đắng ngắt, nó ko tài nào nhuốt nổi cơm nữa. Có cái gì đó nhoi nhói trong lòng nó. Đau đến lạ kì!
****
- Đây là quà bác mua ở Mỹ tặng riêng cháu đấy!
- Dạ cảm ơn bấc ạ!
- Chi Ly ơi, đây là bức tranh Tũn vẽ chị. Tũn mất cả buổi trưa ở trường đấy! - Bé Tũn cười tươi đưa cho nó bức tranh đc gói gém cẩn thận. Nó mỉm cười nhưng buồn xót xa. Nó thấy iu cái nụ cười, cái giọng nói, cái khuôn mặt bầu bĩnh của bé Tũn thế. Nó chỉ muốn ôm bé Tũn vào lòng và nó sẽ.... khóc. Chỉ ít phút nữa thôi, nó sẽ đc trở về ngôi nhà gắn với 16 năm khôn lớn của nó nhưng ngôi nhà với 7 ngày cũng gắn với nó ko ít là kỉ niệm, nó ko muốn, nó muốn thời gian trôi chậm lại, nó chưa muốn rời và nó cũng đang mong chờ. Nó chờ đợi, Vĩnh Quân sẽ trở về kịp giờ cho nó đc nhìn thấy cậu, đc nghe thấy giọng nói của cậu trc khi trở về nhà. Vĩnh Quân sao ác thế? Vĩnh Quân ko biết là hôm nay nó sẽ đi rồi sao? Vĩnh Quân ko muốn chào tạm biệt nó lần cuối ư? Vĩnh Quân bảo ko còn ghét nó nữa mà. Có phải vì cậu đã tìm lại đc tình yêu của mình, cậu muốn dàn hết tất cả thời gian có thế để đc ở bên người mình yêu, và cậu ko còn chút thời gian nào dành cho nó, cho phút giây tạm biệt nó chăng! Cậu đúng là đồ tồi!
Kia có phải là người yêu mới của Vĩnh Quân ko?
- Tao tưởng là Vĩnh Quân đang cặp với con nhỏ Ly 11A13 chứ? Mới đc mấy ngày à!
- Ko phải đâu, người yêu cũ của Vĩnh Quân đấy. Nghe đâu yêu nhau từ hồi năm lớp 9 cơ. Tên là Diệu Lan. Mới chuyển từ Sài Gòn về học trường mình đấy.
- Uhm, mà trông xinh nhỉ. Trông hai người đẹp đôi thật! Chứ con nhỏ Ly chẳng xứng với Vĩnh Quân tẹo nào.
- Công nhận, người ta trông vừa xinh vừa sang thế kia. Ai như con nhỏ Ly đã xấu lại còn nghèo, đã thế lại còn ương bướng nữa chứ!
- Ối giời xấu đủ đường!.........
- ....

Chả hề cố ý, nhưng sao những lời nói kia cứ như rót cả vào tai nó. Đi đến đâu nó cũng nghe thấy những lời bàn tán và chê bai nó. Nó muốn khóc, muốn hét lên, muốn cho những kẻ kia một trận. Bản thân nó thì sao? Tồi tệ lắm à? Nó biết, nó biết chứ! Nó biết nó chẳng thế xứng với Vĩnh Quân, nhưng có cần phải chỉ trích, phải so sánh, phải chê bai, phải rè bỉu nó thế ko? Nhìn trên sân trường, hình ảnh Vĩnh Quân nắm tay người con gái ấy nó thấy lòng quặn thắt, như có hàng nghìn cái gai đang đâm vào da thịt nó, đau nhói, đau đến kinh khủng. Và............ hình như........Nó đã yêu Vĩnh Quân mất rồi!

****

- Haiiiiiiiiiiiiii
- Ủa sao tự dưng vui thế? - Nhỏ Trang tròn mắt nhìn nó.
- Thì yêu đời mà!
- Này, ko đc ở nhà Vĩnh Quân nữa, mày vui thế cơ à?
- Tất nhiên, từ giờ đc ngủ đã, ko phải dậy sớm nấu cơm, ko phải đập cửa vô phòng đánh thức hắn dậy, ko phải còng lưng mà lau chùi nhà cửa, ko phải.......
- Nè, nghe lời mày kể có vẻ vui lắm nhưng sao nó cứ.......
- Cứ cái gì mà cứ? - Hít một hơi thật sâu, nó tiếp tục - Tao vui kinh khủng mày ạ!
- Tao thấy mày hôm nay bị làm sao ý!
- Hiiiiiiiiiiii. Con điên, tao thần kinh vẫn ổn định. Chứ có sao? Chỉ có điều là rất vui thôi! Vui lắm. - Nó vừa nói vừa cười rõ tươi.
- Sao hôm nay mày cười nhiều thế? Uống nhầm phải thuốc à?
"Cốp" - Cái con nhỏ này, thì tao vẫn hay cười mà!
- Nhưng hôm nay cười nhiều kinh khủng!
Nó lại mỉm cười tươi, để che giấu đi những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong. Nó muốn khóc lắm nhưng ko thể. Người ta nói khóc cho nhẹ nỗi lòng nhưng nó chẳng thể khóc, mà thay vào đó là những nụ cười. Những nụ cười đau đớn đến vô cùng, cười để che đậy một nỗi đau, cười để rồi nỗi đau đó còn đau hơn, sâu hơn và khó lành hơn!

- Anh Vĩnh Quân! - Nó giật mình bởi tiếng nhỏ Trang, ngước lên nhìn, nó bắt gặp ánh mắt ấy - ánh mắt của Vĩnh Quân.
- Tũn nhắc về Ly nhiều lắm đó!
- Hiiiiiiiiiiiiiii. Tại dạo này bận quá ko sang thăm bé Tũn đc!
- Đây là........ - Diệu Lan quay sang hỏi Vĩnh Quân.
- À..... đây là Ly, học kém tụi mình một lớp.
- Hì, chào em, chị là Diệu Lan - bạn gái của Vĩnh Quân.
- Dạ..... - Hai chữ "bạn gái" sao nghe mà khiến tim nó muốn tan ra thành trăm mảnh. ngột ngạt, khó thở và... đau quá! - Hiiiiiiiiiiiii, trông anh chị đẹp đôi thật! Ngày trc em bảo ai từng yêu anh ấy thì đúng là người con gái ngốc, giờ thì em phải rút lại lời nói này rồi. Hiiiiiiiiiiiiiiii
- Dù có làm đứa con gái ngốc đi chăng nữa mà đc anh ấy yêu thì chị cũng nguyện làm. - Diệu Lan ngả đầu vào tay Vĩnh Quân, hếch cái mặt lên nhìn Vĩnh Quân - Phải ko anh? - Nó lặng người, ko hiểu sao nó lại mong chờ một tiếng "Ko" từ Vĩnh Quân.
- Uhm.
****
- Ê sắp có dạ hội noel trường tổ chức mày có tham dự ko?
- Trời, mặt trời hôm nay mọc đằng Tây à? Mày mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao? - Nhỏ Trang trố mắt nhìn nó.
- Thì sao? Tao phải tham dự chứ! Năm trc đã ko đi năm nay nhất định phải đi! Biết đâu lại gặp đc anh nào đẹp trai!
- Tao thấy đúng là dạo này mày bị làm sao thật rồi ý! Chả giống mày mọi khi tẹo nào! Lúc nào cũng thấy cười, lại quan tâm tới mấy vụ tiệc tùng dạ hội mới hay chứ.
- Tao đã nói rồi, tao chả sao cả. Hiiiiiiiiiiiiii Thế mày có đi ko?
- Con điên, tất nhiên là có rồi.
Đôi mắt nó lại ánh buồn. Đã gần một tuần nay rồi, ngày nào nó cũng cố tỏ ra là mình thật vui, nó muốn che giấu tình cảm thật sự trong lòng mình. Nó ko biết rằng sống như thế thì đau khổ lắm sao? Nó đúng là một con bé ngốc! Đại ngốc là đằng khác. Nó sợ, nó sợ làm kẻ thứ ba. Nó sợ, nó sợ với mối tình đơn phương đang rằng xé, đang vò nát con tim yếu đuối của nó. Mối tình đầu của nó sao đã đầy đau thương và nước mắt thế? Những giọt nước mắt chả bao giờ dám rơi!
Về Đầu Trang Go down
 
Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 13)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 14) phan cuoi ne!
» Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 9)
» Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 11)
» Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 10)
» Đồ tồi,tôi yêu anh. (phần 4)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A1 FAMILY ^_^ :: Truyện đọc ^^-
Chuyển đến